“Tấm thiệp thứ 70, mình lấy nhau em nhé”. Anh cứ lặp đi lặp dù em hét ầm lên và bắt anh gật đầu chịu tháng thứ 99. Nhưng anh đã ra đi ở tấm thiệp thứ 36...
Tùy bút & Tản văn
Sống ở Đức lại thấy thương Việt Nam hơn
Hạnh phúc giữa đời thường
Có một điều tôi rất thích ở Châu Âu nói chung và nước Đức nói riêng, đó là sự sòng phẳng, công bằng trong công việc cũng như tình cảm.
Đoạn đường để nhớ
Tôi vừa gấp những trang sách cuối cùng của cuốn „ Đoạn đường để nhớ“ của Nicholas Sparks và lặng lẽ khóc. Tôi khóc vì thương Landon và Jamie, tôi khóc vì thương chính bản thân mình…
Vợ tôi... cưa sừng làm nghé!
Cứ mỗi lần nhìn ánh mắt hàng xóm hay bạn bè, người thân trong nhà đầy vẻ “nín cười” là tôi lại thấy khổ tâm, thậm chí… xấu hổ vô cùng. Thế nhưng có ai hiểu nổi khổ này của tôi?
Trở về bên mẹ
Trong vòng tay ấm áp của mẹ, Bình lại như được trở về với tuổi thơ, với những món đồ chơi do chính tay mẹ làm. Bình đã mệt mỏi và gần như kiệt sức và giờ đây chỉ có ở bên mẹ, tâm hồn và trái tim của Bình mới đỡ đi phần nào. Mẹ cũng giống như bao bà mẹ Việt Nam khác, tần tảo một sương hai nắng thức trắng đêm khi con ốm nhưng Ngọc lại chẳng hề giống dù chỉ là một điểm nhỏ của bà mẹ Việt Nam ấy.