Tiếng nói ấy nấc lên nghẹn ngào. Chới với! Bạn như cánh bèo giữa dòng, không cùng hướng với một ai, chỉ có dòng xoáy đang chảy, chảy dài mải miết. Nghe tiếng bạn thở gấp,nghe chữ duyên đang vờn nhau, nghe số phận đang đánh đố số phận. Bờ vai bỗng nghiêng, và lệ bạn chợt rơi. Vỡ òa rồi nức nở. Ngoài trời, đang nắng bỗng đổ mưa. Nghe ngổn ngang nỗi niềm. Cánh tay chạm cánh tay, lòng người đụng lòng người... Rồi sẽ qua?
"Tớ mong có ai đó nhìn thấy tớ... trong lúc này."'
Vào một ngày đẹp trời hay xấu trời nào đó, tự nhiên người ta lại có cái khao khát đời thường ấy. Khao khát ai đó thấy được mình của bên kia những chiếc mặt nạ đủ màu. Muôn mặt cuộc đời đã vẻ nên chúng, hay con người tự tô vẽ lên đó? Thấy rồi sẽ ra sao?
Tháng năm của thời gian đã không làm hao mòn những kỉ niệm, mà chỉ là nơi cất giấu mà con người nghĩ là an toàn. Bạn không thể xóa một kí ức, cũng như không thể chôn vùi nó rồi xem nó như chưa hề tồn tại. Âu chỉ là làm cho nó không lớn lên. Tất cả các mối quan hệ cũng thế. Là duyên! Cuộc đời này có lẽ đã quen với quan niệm hợp tan. Nhưng mấy ai trong cuộc đời này chịu chấp nhận? Tất cả phải chăng giống như những cánh bèo trôi trên một dòng sông? Va vào nhau, bén duyên...rồi cuốn trôi vào dòng chảy?
Một sáng nào đó, chuông điện thoại van lên, bên kia là tiếng hốt hoảng của bạn :" tớ lạc rồi cậu ạ!". Lần mò mãi cũng tìm thấy nhau. Đôi mắt ấy sâu hơn của một đêm không ngủ, đôi vai ấy trĩu nặng hơn không phải những gánh nặng vật lý. Tiếng nói ấy nấc lên nghẹn ngào. Chới với! Bạn như cánh bèo giữa dòng, không cùng hướng với một ai, chỉ có dòng xoáy đang chảy, chảy dài mải miết. Nghe tiếng bạn thở gấp,nghe chữ duyên đang vờn nhau, nghe số phận đang đánh đố số phận. Bờ vai bỗng nghiêng, và lệ bạn chợt rơi. Vỡ òa rồi nức nở. Ngoài trời, đang nắng bỗng đổ mưa. Nghe ngổn ngang nỗi niềm. Cánh tay chạm cánh tay, lòng người đụng lòng người... Rồi sẽ qua?
Giờ đó, ở một nơi xa đất nước này, cô gái ấy cũng đang khóc. Cô khóc cho chữ duyên, trách chữ duyên và rơi rơi trong biển lòng mênh mông. Mọi thứ ngỡ đó, chợt tan như bong bóng mưa. Hạnh phúc, tình yêu...trong tầm tay, rồi nhạt dần tan biến. Chuyện tình, chuyện nghĩa nói bao giờ cho hết, làm thế nào cho vơi? Thế mà người ta chỉ gỏn gọn trong hai từ “chia tay”? Người đàn ông cô yêu, bao lâu nay...bây giờ đang gỡ bỏ hay đang đeo một khuôn mặt khác? Hay cuộc đời tô vẽ nhìều quá làm cô mất khả năng nhìn thấy người yêu cô của lúc ấy? Và thế là tan.. Nước mắt cô không còn nhiều để khóc. Cô cũng không còn đủ sức để đứng. Thử hỏi, bên kia dòng...có ai thấy cô?
"Tao không còn nước mắt để khóc..."
Có bao giờ lòng muốn khóc mà nước mắt cạn khô không? Ừ, thì có cạn khô, nhưng...bên trong thì rối bời, gào thét. Ngoài tươi hay bên trong đang dần héo? Im lặng phải chăng đang chống chế lệ đang tan? Tô vẽ rồi bao bọc... Sao không gỡ chiếc mặt ấy xuống..một vài giây thôi để phục tùng cảm xúc của mình?
Một chiều, trời bỗng kéo mây, không mưa nhưng tự nhiên làm lòng người bình yên lạ. Người bỗng nhớ người. Tình yêu muốn tìm tình yêu. Nước mắt bấy lâu khô cạn bỗng tuông bên nụ cười hiền dịu :" Rồi tớ sẽ ổn" . Dòng sông lại cứ thế phẳng lặng...có chút bình yên trong gió ùa về. Gió sẽ thổi bay những hạt lệ kia. Gió sẽ làm mát lòng người cô đơn. Gió sẽ hong khô vết thương lòng. Gió sẽ xóa nhạt màu của chiếc áo đậm màu. ... Bình yên về ngang đây?
Rồi một ngày bạn sẽ không còn lạc nữa, cô gái sẽ đứng lên. Thật vững. Tiếng cười giòn tan mở cửa che giấu giọt lệ buồn...Rồi một ngày nào đó người ta sẽ thấy nhau. Sẽ thấy bên kia lớp mặt được tô vẻ ấy là tâm hồn của nhau. Rồi ..bén duyên. Lại là chữ duyên!
Bên kia lớp phấn son...em lại là em của kiêu hãnh của dịu hiền. Bên kia chiếc mặt cười là nỗi lòng em đau đáu...Bên kia những niềm đau là hạnh phúc ẩn nấp đâu đó...
"Bình yên bước qua mùa gió nhé em!"Đen_đá.
(Sài gòn đang kéo mây, mong mưa đừng về ngang. Thèm cafe...và nhớ những cô gái quanh mình. Tay chạm tay... bước thôi. " Biết đâu có đôi lúc con tim ..khỏe lại"")
Quách Bích Diệu
Email: Noir_glace47@...
Một ngày nào đó người ta thấy nhau
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc