Người đi xa
bỏ vườn không nhà trống
Gió nồm nam cô đơn bên cánh võng
Nắng tà buồn treo chênh chếch song thưa...
(gửi người nói; "Nói thật còn khó hơn cả nói dối")
Người đi xa
bỏ vườn không nhà trống
Gió nồm nam cô đơn bên cánh võng
Nắng tà buồn treo chênh chếch song thưa...
Đêm Hà Thành chẳng thể biết có trăng chưa
Ánh điện vàng xua trăng về dĩ vãng
Ta chợt mơ giữa lưng chừng phố vắng
người bước đi như kẻ không nhà
nuốt nỗi buồn nặng trĩu chẳng phôi pha...
Dầm gối ướt mưa đâu về bất chợt!!!
Tiếng vạc kêu sương làm ta tỉnh giấc
ngỡ như người hé liếp cửa nhà bên
Xao xuyến bồi hồi nhẹ bổng gót son
ta xăm xăm lối vườn khuya*...
... Vẫn chỉ là ảo mộng!
Người đi xa bỏ nhà không ngõ trống
để khách ra vào vắng chủ chào thưa
Cà phê buồn keo quắt đáy cốc xưa
nước trà đặc quánh trên vành ly nhỏ
bụi phủ dày trên từng trang viết dở
phủ kín cả tình hè mang cái lạnh ùa theo...
Chỉ có dấu chân ai mang nỗi nhớ trong veo
in lối nhỏ sang nhà bên mỗi bận.