Sông Rhein* cuồn cuộn, đục ngầu
Đôi bờ thanh vắng mượn cầu bắc ngang
Cây xanh xõa tóc, mơ màng
Công viên ghế đá mênh mang gợi sầu
Mây chiều lờ lững về đâu?
Lữ khách dừng bước trên cầu, ngắm sông
Hai bên phố xá, người đông
Đôi bờ thanh vắng cho sông chạnh lòng
Nhìn con nước cuốn xuôi dòng
Đơn côi, buồn nhớ, thầm mong ngày về!
Quê người, ngày tháng lê thê
Gieo neo, cay đắng, ê chề, xót xa!
Tủi thân, kiếp sống xa nhà!
Tình đời như bãi tha ma lạnh lùng!
Nhớ Quê Mẹ xa nghìn trùng:
Ngồi quanh bếp lửa bập bùng thâu đêm
Sương rơi, lá rụng bên thềm
''À ơi, con ngủ...'', êm đềm mẹ ru
Làng quê tắm trong sương mù
Trâu cùng với bác nông phu ra đồng
Giàn bầu, bí, mướp trổ bông
Mẹ già chăm bón từng vồng rau xanh
Đồng quê gió mát, trăng thanh
Bình minh chim hót trên cành líu lo
Đông về, rét mướt co ro
Con đường lầy lội quanh co vào làng
Bao cô thôn nữ dịu dàng
Chân đi nhè nhẹ, nhịp nhàng, khoan thai
Xuân về, nở rộ cành mai
Phất phơ trong gió, áo dài thướt tha
Nữ sinh duyên dáng, ngọc ngà
Hai hàng phượng vỹ ngắm tà áo bay...
Thu về với gió heo may
Lùa qua khóm trúc, lung lay cành đào
Cánh đồng lúa chín rì rào
Non xanh, nước biếc, ca dao trữ tình
Lòng mẹ như biển Thái Bình
Dạt dào sóng vỗ như kinh ban chiều
Việt Nam Quê Mẹ mến yêu!
Bao ngày xa cách, bấy nhiêu là tình!
Phan văn Phước, CHLB Đức
* Sông Rhein tức là sông Rhin. Chữ ''ei'' của tiếng Đức phát âm là /ai/.
NHỚ VỀ QUÊ MẸ
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc