Ta ngồi ngửa mặt nhìn trời,
vầng trăng mười sáu lạ nơi xứ nầy...
Cuội ngồi trầm lặng gốc cây!
Sao thưa mờ mịt, trời Tây lạnh lùng!
Đầu ta nghĩ ngợi mung lung...
Tìm đâu tri kỷ tương phùng cho ra?
Cuội ngồi chẳng đốn cây đa
như ta ngồi giữa chốn xa hoa nầy!
Cuội nhìn thấu tận chân mây...
Ta như chim nhốt lồng nầy, hết ca!
Cuội ngồi ngắm dãy ngân hà...
Ta mơ được vậy, nhưng mà hiếm hoi!
Giả mù như kẻ sờ voi!
Hồn chia hai mảnh trăng soi hai đường:
Một phần để nhớ quê hương...
Nửa phần giữ lại tiếc thương xuân thì...
- Đêm trăng xứ người, Phan văn Phước
HAI MẢNH TRĂNG SOI
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc