Thu về, lá rụng, cơn mưa
nhắc từng kỷ niệm xa xưa ngày nào:
Mẹ già bên cạnh bờ ao
quét, cào, gom lá, mang vào sân phơi...
Mây thu lơ lững ngang trời...
Gió lay cho lá càng rơi quanh nhà.
Mẹ đun nồi nước, con pha
cho cha, cho mẹ sữa, cà phê đen.
Tách trà thơm lựng hương sen,
uống mà ngồi thức, chong đèn học đêm!
Lá khuya xào xạc êm êm...
Trăng soi bóng mẹ ngồi têm miếng trầu.
Dầm sương, mưa nắng dãi dầu,
ao cha sứt chỉ, mẹ khâu miệt mài.
Gia đình như cảnh bồng lai:
Tình yêu cha mẹ không phai bao giờ!
Gia đình là cảnh nên thơ:
Ấm êm, hòa thuận là nhờ mẹ cha!
Gia đình là bản tình ca:
Công cha nghĩa mẹ dạy ta nên người!
Gia đình là đóa hoa tươi:
Con ngoan, cha mẹ mỉm cười thỏa thê*...
Tình thu lắm kẻ say mê...
Tình cha, tình mẹ trăm bề đẹp hơn!
Thu mang kỷ niệm chập chờn...
Mồ côi: thu lạnh theo cơn gió sầu!
- Phan văn Phước , CHLB Đức
* Chữ ''thỏa thê'' là ''khẩu ngữ'', biến âm của ''thỏa thuê''.
TÌNH THU GỢI NHỚ
Tiện ích
Phông chữ
- Font Size
- Default
- Chế độ đọc
Bình luận
luồng RSS cho bình luận của trang này