Sau gần 8 năm phiêu bạt nơi đất khách, tôi trở về với con phố ngày xưa với một cảm giác thật đặc biệt. Dù đã đi qua rất nhiều những con phố ở nhiều thành phố và những đất nước khác nhau, nhưng không nơi nào cho tôi lại được cảm giác bình yên như phố nhỏ ngày nào.
Cũng dễ hiểu thôi, tuổi thơ tôi gắn liền với phố, với những hàng hoa sữa trải dài hàng km, với những tán bàng rợp mát và với những vạt cỏ xanh còn thấm đẫm sương mai. Trên con phố ấy tôi và lũ trẻ đã một thờI cùng nhau chơi trốn tìm, chơi nhảy dây, bịt mắt bắt dê….Phố đã chứng kiến và ghi lạI bao kỉ niệm buồn vui tuổI thơ tôi, từ cái nắm tay đầu tiên cho đến giọt nước mắt của cô bé hang xóm khóc trong đêm khuya vẫy tay chào từ biệt trong ngày tôi rờI phố để đặt chân đến một vùng trờI mới. Những ngày đi học ở Đức, nỗi nhớ về con phố xưa không lúc nào nguôi ngoai trong tôi. Tôi nhớ phố nhất là vào những buổi sớm tinh mai khi lũ trẻ í ới gọi nhau dậy chạy tập thể dục hay những buổi chiểu các em gái trong phố rủ nhau đi chợ, rồi cãi nhau „ mi lai tau lúc đi, tau lai mi lúc về !“, „ cái chi ? còn lâu !“, „ thì thôi, cả 2 đứa đi bộ !“...rồi cười.
Những người dân trong phố không bao giờ bỏ rơi nhau, họ sẵn sàng giúp nhau lúc khó khăn với không một lời phàn nàn và than thở. Phố trong tôi giống như một làng quê hiền hòa và êm ả, không gợn chút buồn đau. Là những đêm mùa thu tôi cùng anh đi dạo dưới hàng hoa sữa hay những trưa tôi và em trai trốn mẹ đi bắt chuồn chuồn, châu chấu....Phố đã cho tôi nếm đủ những ngọt ngào mà không nơi nào trên thế giới này có thể so sánh được.
Giờ đây, sau 8 năm xa cách, đứng trên phố nhỏ ngày nào, tôi thấy lòng trống rỗng và bơ vơ. Trước ngày về nước, tôi háo hức được trở về với phố bao nhiêu thì giờ đây sự hụt hẫng trong tôi càng lớn bấy nhiêu. Dù đã được bạn bè nhắc trước : „ Yến Anh ơi, phố của Yến Anh bây giờ không còn như trước nữa đâu „ nhưng tôi lạ không tin điều đó và cố biện hộ cho mình rằng: „ Chỉ có con người mới thay đổi theo thời gian chứ phố sẽ không bao giờ như thế!“, nhưng tôi đã lầm ! Con phố nhỏ ngày xưa giờ đã rộng và khang trang hơn rất nhiều, những ngôi nhà mặt bằng nối đuôi nhau chạy dài. Hàng cây hoa sữa đã bị đốn trơ trụi, tán lá bàng rợp mát năm xưa cũng không còn nữa, cỏ xanh ngày nào đã úa màu nâu thẫm....Lũ trẻ giờ cũng đã lớn, đứa đi học nghề, đứa vào Đại học....tôi không còn thấy cảnh những em bé chơi bắn bi, chơi nhảy dây và reo hò như thủa nào. Phố trở nên yên tĩnh và vắng hẳn tiếng cười trẻ thơ.
Tôi lê thê bước trên con đường không còn mùi hoa sữa, lặng thầm và nuối tiếc những ngày tươi đẹp đã trôi qua. Bạn bè bảo tôi dở hơi khi lúc nào cũng hoài niệm về phố cũ, nhưng biết làm sao được. Đó vốn dĩ là bản chất con người tôi rồi mà. Nhiều lúc chạnh lòng tôi cứ nghĩ có lẽ tôi là người cuối cùng của thế kỉ này còn mơ mộng những điều như thế.
Biết bao người ước được một lần đặt chân lên những con phố mà tôi đã từng được đi qua giữa nẻo đường châu âu với những cửa hàng thời trang nổi tiếng nối đuôi nhau, nhưng tôi chỉ muốn về với phố của tôi....với hàng hoa sữa và vạt cỏ ngày nao !
Đêm cuối trước khi trở lại Đức, tôi lặng lẽ áp chân mình trên phố, để cố tìm lại những gì đã mất. Tôi cảm thấy bàn chân mình nặng trĩu. Tôi khóc tự bao giờ....