Thật buồn cười anh nhỉ. Bao nhiêu lần em muốn đi tìm anh. Nhưng em sợ sau đó thì cả hai đứa mình đều thất vọng về nhau.
Anh hứa với nàng là hai người sẽ gặp nhau trước khi mùa xuân đến. Trong hai năm trời, họ chỉ liên lạc qua chiếc laptop. Họ đã thấy mặt nhau qua màn hình webcam cài sẵn trong máy. Chỉ thế thôi mà cả hai có cảm giác vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc và cảm thấy cần phải gặp nhau.
Nàng tên Hạnh – nàng bảo đó là cái tên mẹ nàng đặt với nhiều ý nghĩa. Hạnh có nghĩa là đức hạnh, nết na. Hạnh còn có nghĩa là hạnh ngộ, là sum họp. Nàng kết luận là nàng thích cái tên này. Anh bảo: “Em có là tên gì thì anh vẫn thấy cái tên đó đẹp nhất thế gian này”. Nàng cười lộ cả hàm răng xinh xinh của mình qua webcam: “Anh giỏi nịnh thật”.
Anh tên Miễn. Anh bảo anh chẳng hiểu tại sao anh lại có cái tên không đụng hàng này. Nhiều khi bạn bè gọi là Miễng, nhưng điều đó đâu có quan trọng, so với việc là anh và nàng gặp nhau.
Anh tẩn mẩn nghĩ đến mỗi ngày, chỉ riêng ở đất nước Việt Nam thôi đã có hàng triệu người cùng ngồi trước màn hình, vào yahoo chat để gặp nhau, để tìm nhau. Yahoo chỉ mới có mặt từ 1995, cho mãi đến khi email yahoo phổ biến đã giúp cho bao nhiêu người gặp nhau và yêu nhau. Anh cũng đã đọc những câu chuyện tình yêu mà mọi người đã gặp nhau trong thế giới ảo này. Bỏ qua những trường hợp giấu mặt, không trung thực, đã có rất nhiều mối tình tốt đẹp xảy ra. Và anh tin điều đó.
Nàng nói: “Thật buồn cười anh nhỉ. Bao nhiêu lần em muốn đi tìm anh. Nhưng em sợ sau đó thì cả hai đứa mình đều thất vọng về nhau. Rồi không buồn chat cho nhau. Nói chung là sẽ có nhiều cái không buồn…”
Tìm nhau ư, tìm nhau giữa muôn địa chỉ email, giữa những chất chồng cuộc sống mà thẳm sâu lòng người luôn thèm khát được vỗ về, được sẻ chia để không phải đối mặt với những muộn phiền. Chuyện hai người quen nhau tình cờ trong chốn muôn trùng giữa thế giới ảo sẽ đi đến kết thúc như thế nào? Liệu có nắm tay nhau để cùng băng qua đường, hay ngồi trên chiếc ghế đá giữa công viên đang mùa lá vàng chao rụng? Chỉ cần đổi nickname, chỉ cần không mở máy là lại lạc nhau, lại bắt đầu tìm nhau trong chốn thênh thang đôi khi người lướt qua mặt nhau, người chẳng buồn nhìn nhau. Anh và nàng đã nghĩ tới điều đó.
Hạnh viết: “Anh có tin vào thế giới ảo không? Bởi gặp nhau mỗi ngày, thề thốt mỗi ngày mà người ta còn có thể xa nhau và thù nhau, còn hai đứa mình thì chưa gặp nhau bao giờ”.
Miễn viết: “Anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi mình gặp nhau. Hay là mình cứ gặp nhau qua mạng đi. Em cứ mở webcam để mình thấy nhau là được rồi. Nhiều khi gặp nhau sẽ lại mất nhau”.
Hạnh viết: “Nhưng em rất muốn gặp anh. Dẫu sau đó mình cũng sẽ chẳng bao giờ gặp nhau như bao nhiêu người tìm nhau qua mạng”.
Miễn viết: “Kệ, phải gặp nhau thôi. Gặp nhau đôi khi để thất vọng về nhau cũng được còn hơn là cứ mãi nghĩ về nhau, em nhé”.
Thật ra thì hơn hai năm nay, họ gần gụi nhau lắm rồi, họ biết về nhau nhiều lắm rồi, như thế họ từng là của nhau và hiểu nhau hơn cả những cặp tình nhân có thể hiểu nhau. Đó là vào một ngày giáng sinh của 2 năm trước. Giáng sinh là đêm lộng lẫy của những cặp tình nhân, đó cũng là dịp để những trái tim yêu có dịp bày tỏ nỗi lòng, là để những đôi lứa yêu nhau quên đêm và đêm giáng sinh không ai có quyền ở nhà một mình, không ai có quyền ra phố.
Anh cũng ra phố với chiếc Laptop mang theo. Anh thường ngồi quán một mình, anh kệ những dòng nhạc đang trôi, kệ cả những người khách vô ý tứ cứ xem quán café là nhà của mình, nói đủ thứ chuyện riêng tư trên đời, hành hạ những người cùng ngồi trong quán phải nghe những lời đối thoại của họ. Anh mở máy ra, và thế giới mạng là của anh, bất kể chung quanh.
Anh không có thói quen chat, anh ghét những dòng đối thoại dài lê thê, không trung thực. Anh sợ ở nơi chốn đó chỉ là những con người đeo một chiếc mặt nạ, đùa vui đôi chút với một người xa lạ mà mình hoàn toàn không hề quen biết.Anh đã từng yêu một người. Đó là lẽ thường của thế gian, nhưng mối tình ấy chỉ là một hướng. Cô gái anh yêu thương chẳng ngó ngàng tới anh, mặc cho anh tuyệt vọng, cô đi theo một người đàn ông khác để mưu tìm hạnh phúc ở tận một đất nước xa xăm bên kia đại dương. Mối tình phù phiếm đó khiến cho anh đâm ra nghi hoặc tất cả đàn bà con gái trên thế gian này.
Kể lại chuyện đêm giáng sinh năm đó. Anh đem laptop vào một quán café, lựa một chỗ khuất mở máy. Rất tình cờ khi anh thấy xuất hiện nickname của nàng. Nickname có tên rất bình dị: Con gái. Anh buồn cười với dòng chữ nhảy vào máy anh: “Anh ơi, Noel anh có đi chơi không?”. Anh trả lời: “Không”. Nàng lại nói: “Em cũng vậy”. Rồi cả hai cùng mở webcam. Anh thấy nàng cũng đang ngồi ở một quán café. Phía sau nàng là những ồn ào, là những hình ảnh của không gian đêm giáng sinh.
“Thôi hai đứa mình cùng vui giáng sinh nhé”. Hôm đó anh gợi ý như thế. Họ nhìn thấy nhau và dường như đó không phải là sự che giấu như vẫn thường gặp khi hai người gặp nhau qua chat. Cả đêm, họ ngồi trên máy, mặc kệ cho thời gian cứ lùi dần, cho đến khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang báo tin chúa hài đồng đã ra đời. Khi đó, họ cùng nhắn cho nhau: Giáng sinh vui vẻ!
Cuộc sống đôi khi từ một khởi đầu và đã trở thành một thói quen. Dẫu chưa gặp mặt, nhưng thật sự hai người biết rất nhiều về nhau qua những gì trên màn hình mà họ chuyển cho nhau. Nàng mở máy cho anh thấy phòng làm việc của nàng, đó là văn phòng của một công ty thiết kế, những cô gái, chàng trai ăn mặc đồng phục màu xanh. Nàng cho anh xem con phố nàng đang ở, con phố có rất nhiều hàng chè. Nàng nói: “Lúc anh tới đây em mời anh ăn chè. Chè gì mà nhiều ơi là nhiều”. Con phố ấy trở thành quen trong tâm tưởng của anh, và anh tin rằng chỉ cần đến nơi nàng ở, anh sẽ tìm ra nàng ngay tức khắc. Còn nữa, nàng còn cho anh thấy căn phòng của nàng với rất nhiều búp bê. Từ con búp bê nhỏ xíu cho đến con cá sấu để nàng ôm ngủ. Căn phòng ấy ấm áp và dễ thương làm sao. Cũng phải nói về nàng. Đó là một cô gái nhỏ nhắn như cần phải có anh bên cạnh, đôi kính cận xinh xinh, nụ cười xinh xinh. Nói chung, cuộc sống của nàng với anh thật quen thuộc và thân thiết.
2 năm nay anh ấm áp nhường nào khi bắt đầu câu chuyện với Hạnh. Anh ngạc nhiên sao mỗi ngày hai người lại có quá nhiều chuyện để nói như thế? Nói như thể không thể nào ngưng được mạch đang tuôn chảy. Anh cũng đã mở máy cho nàng xem khu phố của anh, ở đây không có những hàng chè mà có rất nhiều cây sao đen cao vút. Anh cho nàng xem căn phòng nhỏ xíu bề bộn của anh chỉ toàn là sách báo. Và tất nhiên, anh cũng đưa máy tới nơi anh làm việc. Công việc của anh là tiếp khách hàng ở một văn phòng luật sư. Văn phòng của anh không đẹp bằng nơi nàng làm việc, nàng nói: “Chỗ anh làm cũng vui anh nhỉ”.
Mình phải gặp nhau trước khi mùa xuân đến. Nàng nói: Quyết định vậy đi. Anh cũng nói: Ừ, mình quyết định vậy đi. Và họ nôn nao khao khát được gặp nhau. Họ còn tưởng tượng ra là cái ngày gặp nhau đó vui biết mấy. Họ sẽ dành cho nhau nguyên mấy ngày tết thật trọn vẹn, họ cũng phải dành cho nhau đêm giao thừa. Họ đã có rất nhiều đêm giao thừa buồn tẻ, để rồi tình cờ gặp nhau, họ phải tận hưởng giây phúc có nhau.
Sáng 30 Tết, anh tắt máy. Anh quyết định như vậy để cho nàng hồi hộp. Anh lên một chiếc xe đò để về nơi nàng sống. Anh không báo trước cho nàng rằng anh sẽ gặp nàng đêm giao thừa. Anh hình dung nàng sẽ ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy anh. Có thể anh chưa kịp nói gì nàng đã nhận ra anh ngay. Anh đó phải không? Miễn đó phải không?
Chiếc xe sẽ đến nơi nàng ở khoảng 5 giờ chiều, anh đoán thế. Anh sẽ kiếm chỗ ở, sau đó đến nhà nàng mất khoảng 20 phút. Khi đó, buổi chiều 30 sẽ còn nguyên vẹn. Anh sẽ đưa nàng đi suốt đêm giao thừa. Mọi sự sắp đặt của anh thật hoàn hảo.
Cuộc hành trình chẳng có gì trở ngại. Chiếc xe đò đời mới, giường nằm chạy êm ru theo lộ trình đã đình. Mấy lần anh đã định mở laptop. Anh có mang theo cả chiếc USB 3G để có thể nối mạng bất cứ lúc nào, nhưng anh lại thôi.
Nhưng cuộc sống đôi khi không phải là một con đường thẳng, ta cứ bước mãi là sẽ tới. Chiếc xe đã phải dừng lại giữa đường bởi một chiếc cầu bị kẹt do hai chiếc xe tải cùng lấn nhau giữa cầu. Chỉ còn chừng 100km nữa là tới chỗ nàng. Theo dự báo thì để khắc phục sự cố đó có khi phải mất rất nhiều thời gian.
Anh bước xuống xe, nhìn thấy cả một đoàn xe đang xếp hàng dài. Bên kia cầu cũng một đoàn xe đang xếp dài. Bên vệ đường là những ngôi nhà đã thấy không khí Tết với vôi vữa sơn mới, hoa được trưng bày và mùi hương cúng thoảng bay.
Anh lấy chiếc laptop, tìm một khoảng trống ở vệ đường mở ra, gắn chiếc 3G vào. Anh muốn xem thử nàng đang làm gì trong giờ phút sắp giao thừa. Trên màn hình webcam, anh thấy sau lưng nàng là một hàng dài xe đang đợi, đó là hình ảnh của con lộ. “Em đang ở đâu?” Nàng cũng nói: “Anh đang ở đâu?” Và họ hiểu. Họ phải gặp nhau trước khi mùa Xuân đến. Giờ đây, dẫu chuyến xe đầy bất trắc khiến cho họ phải dừng lại ở giữa đường. Nhưng chính phép màu đó cho phép họ đang ở gần nhau, cách nhau là một chiếc cầu. Anh bảo: Em tới cầu đi. Và anh đóng máy, anh chạy về phía cầu. Nàng cũng đóng máy, nàng chạy về phía cầu. Họ đã gặp nhau trước khi mùa xuân, như anh đã từng hứa với nàng.